Wednesday, February 10, 2010

Nghé ngọ ơi

Cái cảm giác ngày đầu Nghé sinh ra đói với ông nó lạ lắm, hình như cái sự chờ đợi từ lâu của cả nhà nó đã tạo cho ông có cái cảm giác ấy thì phải. Hôm đó ông vẫn đi làm như thường lệ sau khi chở bà, bố và mẹ cháu ra bệnh viện rồi chở cụ về Mai Hương, đến cơ quan làm việc nhưng trong tâm trạng thì luôn đón chờ thông tin về cháu, ông đi lang thang các phòng để thông báo;trưa đó ông đã chót hẹn đi nhậu cùng mấy bạn bên Điện lực nên không về được,đến 11h30 thì bố cháu gọi thông báo cho ông biết tin cháu đã sinh ra trên cõi đời này,thế là tất cả mọi người có mặt đều nâng ly chúc mừng, ông uống nhiều quá, vì vui mà nên khi về cơ quan ông đành phải ngủ một chút cho đỡ mệt,khi tỉnh dậy ông bỏ hội nghi để về với cháu, rồi ông đi đón cụ từ Mai hương về, cất xe ông đi thẳng vào bệnh viện để gọi Nghé, cảm giác lúc đấy của ông còn hơn khi sinh ra bố Nghé. Từ hôm Nghé sinh ra ngày nào ông cũng chỉ mong về sớm với cháu thôi và ngày nào ông cũng lang thang trên mạng để tìm xem có cái gì mà Nghé thích không để mua cho Nghé.
Nghé ơi hôm nay là 10-2-2010 ông đã tìm được cho Nghé một món quà rồi, tối về ông tặng Nghé nhé, không biết cháu có thích không, nhưng ông cứ mua tặng cháu, ông tự hào vì có cháu. Ngày nào bây giờ ông cung vào trang blog của cháu để ngắm cháu cho đỡ nhớ lúc xa cháu.Thôi ông lại có bạn rủ đi nhậu rồi, ông đi nhé cháu yêu của ông.

No comments:

Post a Comment